dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
Chính đặc điểm đó của sen đã gợi hứng để đại thi hào Nguyễn Du viết nên câu thơ tuyệt bút: "Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng". Bởi vậy, sen còn là biểu tượng của lòng thuỷ chung son sắt. Lá sen có hình tròn màu xanh thẫm, to và rộng.
Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng (*) Sen đã tàn, lòng đã hóa hư không Nhìn đêm lặng lẽ, nghe hồn quạnh hiu Chiều tàn, người cũng buồn thiu Lá rơi không tiếng, sầu rơi, vơi lại đầy Ước cuộc đời cho một khắc đổi thay Cho con tim một chút ấm, cho mây thôi trôi hiu hắt
Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Xã hội trọng nam khinh nữ quan niệm rằng: Trai năm thê bảy thiếp, Gái chính chuyên chỉ có một chồng, cho nên các nhà Nho căn cứ vào đó để kết tội Thúy Kiều là: đoạn trường cho đáng kiếp tà dâm mà không xem xét kĩ để tìm ra nguyên nhân
Bình luận về Tác Phẩm "Dẫu Lìa Ngó Ý Còn Vương Tơ Lòng" 3 Phiếu. Sao điểm. 5 Sao; 4 Sao; 3 Sao; 2 Sao; 1 Sao. Truyện ngắn Dẫu Lìa Ngó Ý Còn Vương Tơ Lòng Số lần đọc: Tìm Thể Loại. Thể Loại. Truyện ngắn; truyện dài; Biên khảo, Tuỳ Bút, Tản Văn;
Chính vì lẽ đó tôi đã lấy câu Kiều "Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng" của cụ Nguyễn Du để làm tít cho bài viết này. Bởi trong suy nghĩ của tôi thì sự vận Kiều đối với Nhà báo Nông Quang Hoạt cũng là hợp cảnh, hợp người. Nhà báo Nông Quang Hoạt.
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Dẫu lìa ngó ý… Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng Truyện Kiều - Nguyễn Du Hương-Thủy Nhà thơ ngụ ngôn người Pháp La Fontaine đã nói một câu rất hay về tình bạn “Tình yêu thật sự đã hiếm; tình bạn thật sự còn hiếm hơn”. Tình bạn giữa tôi và Cát Đằng quả là hiếm có. Cát Đằng, tên một loài hoa leo có màu xanh pha tím, mỏng mảnh. Bạn tôi cũng dịu dàng, mềm mại, quý phái như hoa. Chúng tôi thân nhau từ thuở nhỏ, lúc còn học trường tiểu học Đoàn Thị Điểm trong Thành Nội. Hai đứa cứ thế lớn dần lên, lần lượt qua bên kia sông Hương học Đồng Khánh rồi Văn Khoa… Nhà Cát Đằng nằm ở một góc nhỏ trên đường Mai Thúc Loan. Căn nhà cổ xưa như cuộc sống quan cách của gia đình. Ba Cát Đằng làm công chức cao cấp của Ty Ngân khố Thành phố. Ông đặt cho con những cái tên thật đẹp của các loài hoa Cát Đằng, Đỗ Quyên, Hoàng Lan…Mấy chị em sống khép kín như những con ốc trong bốn bức tường rêu. Tôi, tên bình thường An Nhiên, gia cảnh cũng “thường thường bậc trung”, tóc cắt kiểu Demi Garcon, tính tình đôi lúc ương bướng. Vậy mà chúng tôi thương nhau vô cùng. Chỉ có tôi dám bước qua hai cánh cổng sắt luôn khép kín trong tiếng sủa của con Berger để rủ Cát Đằng đi học. Cũng chỉ có tôi chiếm được lòng tin của ba mạ Cát Đằng. Hai bác nghiêm nghị nhưng coi tôi như con. Hình như hai bác xem tôi là một lá chắn bảo vệ cho cô con gái yếu ớt của mình. Chúng tôi đã có một thời thơ ấu thật đẹp và hồn nhiên. Những chiều mùa hạ dắt nhau vô con đường bên hông Đại Nội gần cà phê mụ Tôn, nhặt bông phượng đỏ về làm bướm. Những sáng mùa đông sương mù lạnh buốt chở nhau qua cầu Phú Xuân, gió hung hăng như muốn quật hai đứa xuống sông. Những đêm cùng học bài thi, em gái Đỗ Quyên đem vào phòng cho hai chị chén chè hạt sen long nhãn mát rượi. Mạ Cát Đằng thường cười bảo tôi “Phải chi An Nhiên là con trai, bác gả Cát Đằng cho cháu.” Tuổi dậy thì hồn nhiên và mơ mộng. Cát Đằng đẹp, nhiều người tán. Tan học về bao nhiêu cái đuôi theo, mãi cho đến cửa Hiển Nhơn mới chịu lui gót. Tôi như garde corps cho bạn. Những chàng sinh viên mê Cát Đằng, nhờ tôi làm chim xanh kèm theo nhiều món quà hậu hĩnh, trong số có cả con của một ông Trưởng Ty đang theo học trường Y. Nhưng tôi từ chối. Không ai hiểu bạn hơn tôi. Cát Đằng tâm sự “Sao mình thấy ông nào cũng nhẵn nhụi như Mã Giám Sinh. Ngó phát ớn!”. Người hùng trong tâm tưởng Cát Đằng phải bụi bụi như tài tử Charles Bronson, đêu đểu với bộ ria giống nụ cười của Clark Gable hoặc chí ít cũng phải lãng tử như Gregogy Peck trên chiếc Vespa cổ chở nàng công chúa Audrey Hepburn chạy khắp thành Rome trong Vacances Romaines… Thâm tâm tôi thấy bạn mình quá lãng mạn. Biết tìm đâu ra người lý tưởng trong môi trường phố thị này? Ấy thế mà một hôm thật bất ngờ, “người hùng” của bạn đã xuất hiện. Đó là một buổi sáng “đầy sương thu và gió lạnh” như trong văn Thanh Tịnh, đoàn Sinh Viên Sỹ Quan trường VBQGVN về Huế vào Đại Học Văn Khoa tuyển quân. Phải công nhận sự có mặt của họ như một hiện tượng trong sân trường xưa nay toàn áo dài, chemise, quần tây. Trong trang phục worsted thật đẹp, thật hào hùng mặt anh nào cũng sáng láng thông minh. Họ trình bày thật ấn tượng về ngôi trường quân sự ở Đà Lạt ngang ngửa với Saint Cyr của Pháp, West Point của Mỹ. Đứng bên những chàng trai Văn Khoa “trói gà không chặt”, trông các anh cao to và đường đường khí thế. Nhìn qua cạnh mình, tôi thấy Cát Đằng như trên mây. Nàng say sưa dán mắt vào anh SVSQ đang giới thiệu chương trình đào tạo. Anh nói giọng Bắc pha chút Huế. Khi chàng ta đi từng bàn phát những tờ ảnh về ngôi trường cho sinh viên nam, Cát Đằng cũng nhoài người qua xin một tờ. Một thoáng ngạc nhiên trong mắt anh nhưng người SVSQ vẫn lịch sự trao tận tay nàng. Mắt hai người gặp nhau. Một cái gì đó thật lạ lần đầu tiên tôi thấy xuất hiện ở cô bạn mình. Má nàng ửng hồng, ánh mắt long lanh, môi mọng ướt mềm…Chuông reo giờ ra chơi, hai người còn trao đổi với nhau suốt cả mười lăm phút bên hành lang Morin. Ra về, tôi bảo Cát Đằng “ Mình thấy hình như có Coup de Foudre”. Nàng yên lặng do dự một chút rồi bảo tôi - “An Nhiên ơi, bạn có thương mình không?”. Tôi ngạc nhiên - “Tui không thương bạn thì thương ai?” - “Vậy thì chiều ni bạn xin mạ cho tui qua chơi nhà bạn hí - Được thôi mà” Buổi chiều, tôi ngồi chờ bạn trên chiếc xích đu dưới giàn bông giấy. Nàng xuất hiện trong chiếc áo mousseline màu xanh trứng sáo, quần tây đen. Trông Cát Đằng xinh xắn làm sao. Hèn gì con ông Trưởng Ty mê nàng như điếu đổ. Ngồi nói chuyện với tôi mà mắt nàng nhìn ra cổng như ngóng trông ai…Và bốn giờ chiều. Một bóng người xuất hiện trước cửa. Anh chàng Sinh viên Võ bị hồi sáng…Cô nàng thông minh thật, lấy địa chỉ nhà tôi làm nơi gặp gỡ. Tôi không tin lắm vào duyên tiền định. Xưa nay, ba mạ vẫn hay nói tôi là kẻ cứng lòng. Nhưng với cô bạn thân Cát Đằng thì tôi nghĩ đó là một mối nhân duyên mà tôi là người góp phần dung túng, ủng hộ. Cô bạn tôi không phải là type người “ yêu cuồng sống vội”. Xưa nay nàng chưa hề cười với ai một nụ. Con nhà gia thế, kín cổng cao tường. Điều gì đã làm cho nàng dám vượt qua khuôn phép gia đình và xứ Huế vốn dễ tiếng tăm? Chàng sinh viên sỹ quan ấy tên H. đang theo học năm thứ ba trường Võ bị. Anh gốc Bắc, di cư vào Nam năm 54, chọn Huế làm quê hương thứ hai. Anh sống cùng mẹ và chị gái bên Bến Ngự. Anh hơn chúng tôi năm tuổi, trước đây từng học MPC rồi mới quyết định tòng quân. Đợt tuyển quân này là một cơ hội cho anh về thăm mẹ và số phận đưa đẩy để hai người gặp nhau. Anh H. hiền, tính điềm đạm. Tôi chắc bạn tôi không chọn nhầm. Hai người có một tuần để hiểu nhau. Tôi nhiều lần qua nhà Cát Đằng xin cho bạn đi học nhóm, đi thảo luận… để rồi sau đó chở nàng lên đồi Thiên An, chùa Từ Hiếu hẹn hò. Trong khi hai người trò chuyện, tôi lặng lẽ đi dạo dưới những hàng thông hoặc ngồi đọc sách bên hồ Thủy Tiên để rồi sung sướng ngắm nhìn bạn sáng ngời trong hạnh phúc. Tình yêu làm người ta đẹp ra. Anh H. đưa chúng tôi về thăm gia đình. Căn nhà nhỏ nép mình trong một khu vườn sum suê cây chim sâu kêu lách chách. Bà mẹ hiền lành mừng rỡ đón bạn của con; người chị gái tên Hương thương em vô hạn, chăm anh từng ly từng tý. Tôi mừng cho Cát Đằng. Anh H. trở về Đà Lạt tiếp tục khóa huấn luyện. Nhà tôi trở thành địa chỉ cho hai người trao đổi thư từ. Những bức thư đều đặn hàng tuần. Cát Đằng có một cái hộp bánh CHOCOLATE hình chữ xong thư bạn cất vào đó và nhờ tôi giữ hộ. Cuộc tình vẫn nằm trong bí mật với gia đình và bạn bè. Không ai biết ngoài tôi. Gần cuối năm 1971, sau khi đọc xong lá thư có cái insigne rồng vàng ôm kiếm thiêng, Cát Đằng có vẻ suy tư. Bạn ngồi trầm ngâm trên chiếc xích đu trắng nhìn mông lung. Tôi mở lời “Răng đó? Giận nhau hả?”. –“Không, có chi mô”. Lần này, bạn cầm lá thư về chắc để đêm nghiền ngẩm. Con đường đến giảng đường sáng hôm sau như dài ra với sự yên lặng của Cát Đằng. Giờ English Grammar bạn dường như không nghe lời thầy John Schaffer giảng. Lúc ra chơi, đứng ở khung cửa sổ nhìn xuống đường Lê Lợi, Cát Đằng đưa bức thư cho tôi “An Nhiên đọc đi!”.Tôi liếc nhanh qua bức thư với những lời yêu thương nồng thắm nhớ nhung chất ngất, hơi đỏ mặt vì thấy mình xâm phạm chuyện riêng tư của bạn. A, đây rồi. Cái lý do làm bạn tôi trăn trở hai ngày nay. Anh H. muốn bạn tôi có mặt trong đêm Lễ trao nhẫn truyền thống của SVSQ năm 3 trường Võ Bị. Là răng? Cát Đằng đi Đà Lạt ư? Tôi không thể hình dung được chuyện này. Không được. Chuyện quá nghiêm trọng với con gái Huế, nhất là với bạn tôi, một người chưa hề bước chân qua đèo Hải Vân. Ánh mắt của Cát Đằng tha thiết “ An Nhiên giúp mình đi. Năn nỉ mà. Cam đoan không có chi xảy ra. Mình đi ba ngày. Chỉ bạn mới có thể giúp mình…”. Điều gì khiến một người con gái dịu dàng như Cát Đằng nẫy ra quyết định liều lĩnh thế? Cái này gọi là sức mạnh của tình yêu đấy ư? Xưa nay tôi vốn dị ứng với thứ tiểu thuyết lãng mạn của Quỳnh Dao và hoàn toàn không tin vào nhan đề một cuốn truyện của Lệ Hằng “ Chết cho tình yêu”. Không, không đựơc. Hai đứa không nói chuyện với nhau suốt ba ngày. Nhưng cái vẻ ủ dột của Cát Đằng làm tôi thương xót. Anh H. cũng gởi cho tôi một bức thư ngắn. Anh bảo chính vì xem Cát Đằng là người trăm năm nên anh muốn nàng có mặt trong buổi lễ trang trọng và ý nghĩa này. Anh chịu trách nhiệm về chuyến đi. Lòng tôi mềm ra. Tình yêu xét cho cùng cũng có cái lý của nó. Tôi trở thành kẻ đồng lõa trong cuộc hành trình của bạn. Vậy là tôi sang nhà xin ba mạ Cát Đằng cho hai đứa vào Đà Nẵng ăn cưới bà chị họ. Mạ bạn tỏ ra e ngại như tất cả những bà mẹ người Huế. Nhưng ba bạn thoáng hơn, hình như ông đang vui vì mới trúng một cú affaire. Hơn nữa, chơi với Cát Đằng hơn mười mấy năm, gia đình bạn tin tưởng tôi tuyệt đối. Ba của bạn đích thân chở chúng tôi ra bến xe. Ông không thể ngờ rằng khi tới Đà Nẵng, việc đầu tiên của chúng tôi là đến ngay Air Việt Nam trên đường Độc Lập. Và chuyến bay DC six đưa Cát Đằng lên thành phố cao nguyên lúc hai giờ chiều để lại tôi ở lại với cõi lòng như lửa đốt. Ba đêm tôi ăn không ngon, ngủ không yên ở nhà bà chị. Tôi chắp hai tay cầu nguyện Chúa, Phật và tất cả các đấng siêu nhiên cho chuyến đi thuận buồm xuôi gió. Tôi hơi ân hận vì đã lạc lòng trước những giọt nước mắt của bạn. Có chuyện gì xảy ra với Cát Đằng chắc tôi không sống nổi... Và chiều thứ hai tôi đã oà khóc tức tưởi khi thấy bạn bước ra từ chiếc Bus của Hàng không Việt Nam. Nhưng quả thật, chưa bao giờ tôi thấy bạn xinh như vậy. Mặt Cát Đằng hớn hở như trăng rằm, môi cười rất tươi. Nàng ôm choàng lấy tôi, hôn lên má - “Cám ơn An Nhiên. Chúng mình cám ơn bạn vô cùng”. Những giận hờn trong tôi đều tan biến. Trên chuyến xe ra Huế, Cát Đằng tíu tít kể cho tôi bao nhiêu chuyện. Thành phố hoa, những con dốc mù sương, chuyến xe ngựa vòng quanh bờ hồ Xuân Hương và một tấm ảnh đầy ấn tượng. Dưới ánh đèn huy hoàng có hàng chữ Lễ trao nhẫn với hai cái dấu như hai vương miện, bên một cái nhẫn to được trang trí cách điệu lộng lẫy, bạn tôi âu yếm lồng vào tay anh H. chiếc nhẫn Võ Bị. Họ như đôi tân lang và tân nương trong ngày cưới. Mãi mãi đây là một bí mật chỉ riêng ba người biết… Thỉnh thoảng chúng tôi qua Bến Ngự thăm nhà anh H. Mẹ anh coi Cát Đằng như con dâu tương lai. Bà kể về tuổi thơ vất vả của anh từ khi di cư vào Nam, về lúc cha anh mất, về người con trai cả tên Hùng phải lưu lạc vào Bình Dương kiếm sống. Có những đoạn xúc động, bà rươm rướm nước mắt. Cát Đằng ngồi kế bên bóp nhẹ tay bà. Một hình ảnh dễ thương làm sao. Bà còn dạy cho bạn tôi cách chế biến những món ăn mà con trai thích như canh cua rau đay, bún chả… Cuối năm 1972 anh H. ra trường. Anh có mười ngày phép trước khi về trình diện tại Sư đoàn 9 Bộ binh có biệt danh “ Mũi tên thép”, Bộ Tư Lệnh Sư đoàn đóng ở Vĩnh Long,Tư lệnh là Chuẩn Tướng Trần Bá Di. Chiến trường miền Trung đang sôi động với chiến dịch tái chiếm Cổ thành Quảng Trị. Đêm đêm tiếng đại bác ì ầm từ phía Bắc vọng về. Thành phố Huế tràn ngập màu áo lính rằn Đằng có vẻ yên tâm với sự chọn lựa này dù hai người có xa nhau về không gian. Mười ngày, tôi phải ra sức bao biện cho bạn để họ có những giây phút hạnh phúc. Rồi cũng đến lúc chia ly. Chúng tôi tiễn anh vào Nam. Hình ảnh cuối cùng trong mắt tôi là cảnh chàng thiếu úy trẻ trai cầm chặt tay người yêu nói những lời từ biệt “Em cười đi. Cát Đằng cười đi cho anh yên tâm. Anh sẽ về với em và sẽ thưa chuyện với ba mẹ”. Bạn tôi cười mà nước mắt hoen mi. Như muốn làm Cát Đằng yên tâm, thư anh H. gởi về liên tục. Anh đóng quân ở Cao Lãnh. Anh làm Đại đội trưởng một đại đội trực thuộc Tiểu đoàn 3 Trung đoàn 14. Anh nói về một vùng đất trù phú, những người dân miền Nam hồn nhiên, những đồng ruộng bạt ngàn, những cánh đồng chó ngáp… Anh ít kể chuyện chiến trường, chắc để người yêu bớt lo. Nhà ông Trưởng Ty muốn dạm ngỏ Cát Đằng trước khi con trai đi du học. Cô bạn tôi nói với ba mạ “Con chưa muốn lấy chồng” nhưng sau đó cô gặp riêng chàng trai và bảo “Tôi có người yêu rồi. Anh đừng mất công”.Tội nghiệp anh chàng cứ đứng ngẩn tò te. Cứ thế, những lá thư nối hai niềm vui. Cát Đằng mơ màng dự trù với tôi về tương lai. Một ngôi nhà với ngọn lửa ấm và những đứa con ngoan sẽ ra đời. Ước mơ trong tầm tay với. Tôi chia sẻ hạnh phúc với bạn bằng nụ cười bao dung. Buổi chiều hai đứa ngồi trước sân hóng gió thì một cánh chim sâu sa xuống trước mặt. Bạn tôi nâng nó lên, âu yếm vuốt ve “Tội nghiệp mày chưa. Chị nuôi em nhé!”. Mạ Cát Đằng đi từ nhà sau lên hốt hoảng “Chim sa cá nhảy. Ăn nói bậy bạ”. Rồi bà lấy một nắm gạo muối tung ra sân. Bạn tôi le lưỡi “Mạ sao mê tín dị đoan. Thả con chim thấy tội bắt chết!” *** Huế tháng chín. Mùa thu. Những trái thanh trà da đã rám vàng. Tôi chở Cát Đằng lên Nguyệt Biều chọn những trái thật ngon về cúng Rằm tháng Tám. Bạn không quên lựa một cặp thật đẹp để biếu mẹ anh H. chưng bàn thờ. Hai đứa ngồi thòng chân xuống dòng nước sông Hương trên bến đò Dã Viên. Trời thật đẹp. Nắng vàng như mật. Gió hiu hiu. Cát Đằng thở dài “Phải chi có anh H ”. Tôi nguẩy vai “Rồi sẽ có ”. Rẽ vào căn nhà dốc Bến Ngự. Cô bạn nhanh nhẹn nhảy chân sáo trên lối đi quen thuộc. Nhà vắng ngắt. Mùi hương trầm thoang thoảng trên bàn thờ. Chị Hương ngồi lặng trên ghế, nước mắt chảy quanh. Bạn tôi hốt hoảng “Có chuyện chi rứa chị? Mẹ mô rồi? ”. Chị Hương òa khóc “ Mẹ với anh Hùng đi Vĩnh Long. Em ơi, thằng H.”…. Cát Đằng quỵ xuống đất. Tôi và chị Hương đỡ vội lên. Mặt bạn tái xanh, hơi thở ngắn như không còn sức sống. Tôi rót cho bạn một ly nước lọc rồi hỏi han chi tiết. Chị Hương kể cho tôi nghe trong tiếng sụt sịt. Anh Hùng từ Bình Dương gọi ra báo tin anh H. bị thương nặng trong cuộc hành quân vào mật khu ở quận Mỹ An, vùng Đồng Tháp Mười. Mẹ chị đang trên đường vào, chưa biết chi bóng chiều chạng vạng, ba chị em ngồi yên lặng. Không ai đủ sức đưa tay bật ngọn đèn điện. Chao ôi! Tuần trước tôi vừa đưa thư cho bạn. Anh đang đóng quân ở Đồng Tháp. Anh kể cho bạn nghe về Gò Công - quê hương của bà Từ Dũ mẹ vua Tự Đức; về cam Cái Bè; về mận Trung Lương …Thượng đế ác nghiệt vậy sao? Anh vừa tròn 24 tuổi, ra trường mới chín tháng… Không biết bằng cách nào tôi đã đưa Cát Đằng về đến nhà. Bạn ngồi sau tôi xiêu vẹo như một cái xác không hồn. Tôi nói với bác gái bạn bị trúng gió rồi đưa bạn vào phòng. Chân tay bạn lạnh ngắt. Đêm ấy tôi xin ở lại, thi thoảng lắng nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Cát Đằng. Mọi ngôn ngữ trong giây phút này đều bất lực! Nhưng nỗi bất hạnh không chỉ ngang chừng khi Cát Đằng định thưa thật với ba mạ để xin phép vào Vĩnh Long thì mươi hôm sau, mẹ anh H. nhắn ra anh H. không chỉ bị thương nặng mà còn mất tích. Cầm bằng như anh đã còn mong chi nữa. Lần này thì bạn tôi quỵ ngã hoàn toàn. Nỗi đau ẩn giấu tận trong tim biến bạn thành một bóng ma câm lặng. Bác gái cứ căn vặn tôi hai đứa có chuyện chi không. Làm sao tôi dám trả lời. Thôi cứ đế bác tối tối thắp nhang ngoài cổng ngõ cầu cho con gái yêu đừng mắc “bệnh đàng dưới ”. Phải sau ba tháng mẹ anh H. mới ra Huế. Bà sút gần bốn kí và hốc hác hẳn đi. Bà ôm lấy Cát Đằng khóc nghẹn “Con ơi! Bác không có duyên làm mẹ con rồi!”. Cát Đằng òa lên nức nở. Thôi cứ để bạn khóc cho nhẹ thật đau xót khi thấy đêm đêm bạn lôi tấm ảnh hai người trao nhẫn ra ngắm nghía. Không hiểu sao nhà anh H. không lập bàn thờ. Có lẽ niềm tin của người mẹ cho rằng con mình chưa chết. Vâng, mất tích chưa hẳn là chết. Mắt anh sáng, tai anh to vậy mà. Chắc bác vẫn hy vọng một phép mầu nào đó chăng? Căn nhà đóng kín cửa. Mẹ anh H. vắng nhà luôn. Chị Hương bảo bà vào Bình Dương chơi với cháu nội cho đỡ buồn. Khu vườn rộng thui thủi một mình chị. Mỗi lần ghé thăm, nhìn Cát Đằng, chị lại bệu bạo “ Số em sao khổ thế H. ơi!” Những đợt trao trả tù binh hai bên ở Lộc Ninh, Quảng Trị làm cho Cát Đằng hi vọng. Biết đâu anh sẽ trở về. Anh chỉ bị thương thôi mà. Bạn chăm chú theo dõi trên những tờ báo Tiền Tuyến, Sóng Thần… Nhưng tháng ngày qua. Niềm hi vọng hầu như đã thành tuyệt vọng. Bất chấp hiệp định Paris, chiến sự ngày càng ác liệt. Máy bay cứu thương liên tục hạ xuống bệnh viện Mang Cá trong Thành Nội… Rồi Huế nháo nhác, tan tác…Rồi đất nước tang thương… Ba Cát Đằng đi “cải tạo” vì bị xếp vào loại “ Ngụy quyền”. Bạn tôi bước xuống cuộc đời. Trải một tấm nilon ở góc chân cầu Trường Tiền, Cát Đằng đi bán chợ trời. Cô tiểu thư con nhà quyền quý ấy bây giờ phải bươn chải với gánh nặng áo cơm của cả gia đình. Bạn bán từng cái áo nhà binh cho người đi lao động, vài cái lon Guigoz tiện cho người đi thăm nuôi, những chiếc áo dài cũ của vợ các sỹ quan một thuở huy hoàng, gói thuốc lá Tam Đảo nặng mùi khét lẹt cho đến cái chén kiểu, ly tách sang trọng một thời vang bóng...Nhìn bạn đếm từng hào tiền Bắc sau buổi chợ, tôi chảy nước mắt. Nhưng một nửa đất nước đều như thế, biết làm sao. Thi thoảng nhờ em gái Hoàng Lan coi hàng, chúng tôi lên Thiên An quét lá thông về làm chất đốt. Củi cũng phải mua bằng tem phiếu mà gia đình chúng tôi làm gì có đặc quyền đặc lợi ấy. Sau khi nhét đầy lá vào hai bao tải, chúng tôi ngồi dựa gốc cây nghỉ mệt. Cát Đằng âu sầu đưa mắt nhìn chung biết trong đầu bạn đang nghĩ về những kỷ niệm xưa. Cũng nơi này, ngày ấy có một cặp tình nhân thật đẹp đang nắm tay nhau đi dưới rặng thông. Cảnh đấy người đây nhưng một người đà khuất bóng. Tôi không dám gợi lên điều gì với bạn. Mọi chuyện cứ như là một giấc mơ nhưng mỗi sáng mai thức dậy lại phải đối mặt với sự thật kinh hoàng. Thành phố tăm tối hẳn đi. Mới 8 giờ tối điện đã cúp. Những chiếc Honda đổi chỗ cho giai cấp cán bộ. Huế xuất hiện xe đạp thồ. Những khuôn mặt đau khổ nhếch nhác. Những câu ca dao hiện đại được thầm thì chuyền miệng. Những bài hát được chế biến bi hài. Người ta nhắc lại câu nói mười bốn chữ bất hủ của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. “Rồi cứ thế ni mãi răng???” Mạ tôi ngữa mặt than trời rồi chặt hết những cây mai vàng thay vào mấy luống khoai lang cứu đói! Bốn năm sau, ba Cát Đằng chết trong tù vì sức tàn lực kiệt. Mạ bạn khô nước mắt đi thăm mộ chồng ngoài Thanh Hóa. Một mô đất trơ trọi trong rừng được đánh dấu bằng viên đá xanh lớn. Còn đâu người đàn ông khả kính trụ cột gia đình. Tóc bà bạc trắng. Cái lúm đồng tiền xưa kia đã trở thành ngoặc đơn rồi ngoặc kép. Từ nước ngoài người con trai yêu Cát Đằng ngày đó xuất hiện như một vị cứu tinh. Anh ta gởi về giúp gia đình bạn những xấp vải, những gói thuốc tây, những đồng đô la được khéo léo nhét trong hộp sữa… Tất cả chỉ nhằm một mục đích chinh phục tình yêu của người con gái Huế mà anh ta say đắm. Mạ bạn tha thiết khẩn nài “Con ơi! Thằng đó nó tốt, lại hiền lành, con nhà trí thức. Lấy hắn con cũng sướng mà các em cũng đỡ khổ. Với lý lịch này thì nhà mình không ngóc đầu lên được. Con chỉ có nước lấy anh xe thồ hoặc ông nông dân mà thôi”. Bạn tôi gục mặt vào hai bàn tay khóc nghẹn. Phải chăng bạn đang nghĩ đến một Thúy Kiều hiện đại? Tôi khuyên Cát Đằng Mọi chuyện đã trở thành quá khứ. Anh H. mất rồi. Đã gần 7 năm. Bạn đâu phải là kẻ phụ tình. Trong hoàn cảnh này đôi khi phải thực tế. Bạn yên lặng gật đầu. Mọi chuyện được thu xếp nhanh chóng. Bà mẹ chú rể từ nước ngoài trở về. Một vài lễ nghi cần thiết trong buổi giao thời. Và xúc tiến giấy tờ bảo lãnh. Tôi đưa Cát Đằng lên thăm chị Hương lần cuối. May sao lại gặp mẹ anh H. từ Bình Dương trở về. Bác bảo có thể bác sẽ vào trong đó ở hẳn. Bác ôm vai bạn tôi “Bác mừng cho con. Biết tin này ở đâu đó chắc H. vui lắm”. Trên bàn thờ vẫn chưa có ảnh của anh. Ghê gớm thay lòng tin của người mẹ. Bạn tôi xin phép được lạy trước bàn thờ ba lạy và nhét vào túi mẹ anh H. chút vốn liếng còm cỏi. Nước mắt người mẹ ứa ra tràn trề. Bà khẽ kêu “ H. ơi! ”. Trước khi xuất cảnh, Cát Đằng đến nhà tôi ngủ lại một đêm. Bạn đem theo cái hộp bánh CHOCOLATE chứa những bức thư của hai người, tấm ảnh trao nhẫn được đặt lên trên. Cát Đằng bảo tôi “An Nhiên là một chứng nhân quan trọng trong mối tình lớn của mình. Mình không thể mang theo kỉ vật quý giá này. Bạn giữ giúp mình cho đến lúc nào còn có thể ”. Tôi cất vào tủ sách, lòng ngậm ngùi thương bạn. Thời gian qua, Cát Đằng đã có một gia đình êm ấm. Ông chồng thành đạt, hai con một trai một gái xinh xắn. Cả hai đang định cư ở thành phố Denver, tiểu bang Colorado. Tôi mừng cho bạn. Cuối cùng, một cô gái ngoan hiền như bạn tôi nhất định phải được sung sướng. Qua những cuộc trò chuyện từ nước ngoài, tôi tránh gợi chuyện ngày xưa. Tôi cũng đã có gia đình. Một ông chồng do bàn tay số mệnh sắp đặt. Một ông chồng yêu vợ thương con nhưng vô tâm. Tôi cũng chẳng bao giờ hé môi về chuyện bạn mình… *** Ngày mai, gia đình tôi sẽ vào Nam lập nghiệp. Mở tủ sách, tôi cầm cái hộp bánh cũ. Những bức thư nhuốm màu thời gian nhưng tấm ảnh vẫn còn rất rõ. Ôi! Nụ cười hạnh phúc của cả hai người. Tôi không thể đem chúng theo. Đốt thì tôi không nỡ. Suy đi tính lại, tôi quyết định đem lên nhà chị Hương, nhờ chị đặt trên bàn thờ anh H. Không còn gì để hy vọng về anh nữa rồi. Căn nhà vẫn như xưa dù thời gian có làm nó già và cũ kỹ hơn. Tiếng chim sâu vẫn kêu lách chách trên những vòm cây xanh. Tôi dựng chiếc xe vào gốc ngọc lan, lòng bùi ngùi. Kỷ niệm ngày xưa ùa về trong ký ức. Một chiếc xe lăn trên hàng hiên. Tôi trách mình đã lâu không thăm mẹ anh. Cuộc sống bận rộn với cơm áo, gạo tiền làm mình trở thành người có lỗi. Tôi tự nhiên đẩy cửa vào phòng khách khép hờ. Một người đàn ông nằm trên ghế sofa, tay cầm cuốn sách, chiếc chăn mỏng đắp ngang thân, phía bên dưới là một… khoảng trống. Anh ngước nhìn lên. Có phải tôi đang mơ? Đôi mắt ấy, gương mặt ấy… Đúng là anh H. Anh cất tiếng “An Nhiên đấy ư em? ”. Tôi bàng hoàng, ngơ ngẩn. Vâng, anh H. Anh bị thương nặng nhưng không chết. Trong cuộc hành quân của Tiếu đoàn vào mật khu Đồng Tháp Mười, đại đội của anh sa vào ổ phục kích. Môt mảnh B40 đã bay vào lưng anh, chạm ngay cột sống. Anh được đưa về quân y viện Phan Thanh Giản, Cần Thơ. Bác sỹ cho biết mảnh đạn đã làm đứt dây thần kinh tủy sống dẫn đến khả năng bại liệt suốt đời. Trong cái đau đớn tận cùng của thể xác, anh vẫn nghĩ đến Cát Đằng. Không thể gắn số phận bất hạnh của mình đối với người yêu, anh cắn chặt răng bảo mẹ báo tin với Cát Đằng là mình bị mất tích. Và người mẹ đã làm theo lời anh… Từ Cần Thơ, anh được chuyển vể Tổng y viện Cộng Hòa. Các bác sỹ và y tá tận tâm chăm sóc anh. Vết thương bên ngoài tạm ổn, anh sang Trung tâm phục hồi chức năng. Mẹ già theo sát anh từng bước. Đó là lý do khiến bà bảo với Cát Đằng mình vào Nam sống với người anh cả. Sau ngày 30 tháng 4, tất cả thương binh nặng nhẹ đều bị tống ra đường. Anh về Bình Dương nương tựa nhà anh Hùng. Vết thương không còn được quân y viện chăm sóc, lâu ngày bị hoại tử và hai chân anh bị tháo khớp tới gối. Mẹ già mất, Cát Đằng đã đi xa, anh quyết định về Huế sống phần đời còn lại bên người chị gái thương yêu. Gần mười mấy năm nay anh sống nhờ vào sự cưu mang, đùm bọc của các khóa Võ Bị ở nước ngoài, những chiến hữu cùng đơn vị và một số anh em còn kẹt lại ở quê nhà... Cao quý thay tình nghĩa đồng môn của những chàng trai cùng trường Mẹ! Anh cũng tự ôn kiến thức để dịch thuật, để luyện thi cho các học sinh nghèo vào Đại học. Cụôc sống không đến nỗi thấy mình là người vô dụng. Cầm xấp thư và tấm hình, anh H. trầm ngâm bảo tôi “Anh cám ơn An Nhiên. Cố vật đã tìm về cố chủ. Cứ để cho Cát Đằng nghĩ rằng anh đã chết. Đó chính là tình yêu của anh dành cho cô ấy”. Anh nâng chiếc nhẫn có viên hồng ngọc trên ngón tay áp út, âu yếm hôn vào nó. Chiếc nhẫn năm xưa, Cát Đằng đã lồng vào tay anh trong đêm Lễ trao nhẫn trên Vũ đình trường. Một cơn gió lạnh thoảng qua. Mùa Đông đã về trên thành phố. Hương Thủy
Từ điển mở Wiktionary Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm Mục lục 1 Tiếng Việt Cách phát âm Danh từ Dịch Đồng nghĩa Tham khảo Tiếng Việt[sửa] Cách phát âm[sửa] IPA theo giọng Hà Nội Huế Sài Gòn təː˧˧ la̤wŋ˨˩təː˧˥ lawŋ˧˧təː˧˧ lawŋ˨˩ Vinh Thanh Chương Hà Tĩnh təː˧˥ lawŋ˧˧təː˧˥˧ lawŋ˧˧ Danh từ[sửa] tơ lòng Từ dùng trong văn học cũ chỉ tình yêu mến, nhớ nhung. Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng Truyện Kiều Dịch[sửa] Đồng nghĩa[sửa] tơ vương Tham khảo[sửa] "tơ lòng". Hồ Ngọc Đức, Dự án Từ điển tiếng Việt miễn phí chi tiết Lấy từ “ Thể loại Mục từ tiếng ViệtMục từ tiếng Việt có cách phát âm IPADanh từDanh từ tiếng Việt
Dù đã qua thời hoàng kim của gameshow nhưng hiện cái tên Quyền Linh vẫn gắn liền với hơn chục chương trình truyền hình thực tế và từ thiện xã hội trong tư cách một MC “Vượt lên chính mình”, “Vui cùng nhà nông”, “Mong đợi một ngày vui” tổ chức đám cưới cho người nghèo, “Hiểu về trái tim” mổ tim cho trẻ em nghèo, “Đại sứ hàng Việt”… Đến nỗi, nhiều lúc không biết Quyền Linh… đang ở đâu vì mở kênh nào cũng gặp! Những tưởng, tay diễn viên xưa đã “yên bề gia thất” với nghiệp MC, dè đâu Quyền Linh – diễn viên vẫn ôm mộng trở lại, vào một ngày đẹp trời nào đó. Bởi nỗi, “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng…” Gọi cho Quyền Linh hẹn cà phê, anh bảo “Rảnh nhất là từ lúc này cho đến hết một tiếng nữa, cũng đang ngồi cà phê!”. Cuộc gặp vì thế phải tiến hành “ngay và luôn”, vì nếu không, thì khoảng đâu một tháng nữa Quyền Linh mới về lại Sài Gòn. Lý do, tất nhiên chạy sô chương trình truyền hình thực tế. Cuộc trò chuyện vì thế mà trở nên hối hả gấp rút và mang hơi hướm của sự “giành giật” giữa một quán cà phê đông đúc, bởi những người bạn đang ngồi cùng bàn với Quyền Linh sáng hôm ấy đã lần lượt bỏ về vì không thể chen vào “một giờ đối thoại quý giá” giữa chúng tôi cũng như những tràng ho sù sụ không dứt của một người gần như “không có ngày nghỉ” như anh tự nhận. Cứ mỗi khi một người bạn đứng dậy cáo lui, Quyền Linh lại nói với theo xin lỗi và hẹn… tháng sau gặp lại. Rồi cũng chưa yên, điện thoại của anh lại đổ chuông liên tục, liên tục… “Trâu bò có khi cũng đuối” – Xem nào, chính xác thì từ bao giờ một diễn viên Quyền Linh đã trở thành MC Quyền Linh vậy? – Từ năm 2003, tính đến giờ là gần 10 năm cầm mic và nói. Và gần như chưa có ngõ sâu vách núi nào ở nước mình mà tôi chưa đi qua… – Cho nên anh mới đen thui như vầy à? – Thì mọi người đặt biệt danh cho tôi là “MC của trời nắng” mà! Thật ra thì làm truyền hình thực tế mà không ra nắng ra gió để quay thì đâu còn là “thực tế” nữa. Có chương trình quay từ 5 giờ sáng đến 6 giờ chiều, có khi làm việc 22 giờ/ngày, sức trâu bò mấy nhiều khi cũng đuối. Mà nơi tôi đến toàn là vùng sâu vùng xa, những làng quê nghèo, những khu miệt thứ, những “hốc bà tó” nên làm gì có trường quay, ghế salon, máy lạnh để ngồi rung đùi làm talk show. Có lẽ “nhan sắc” cũng theo đó mà tàn phai từng ngày cười… – Anh cũng đã có tên và có tuổi rồi, có cần thiết chạy sô vất vả vậy không? – Cũng có nhiều người nghĩ tôi ham hố, làm là để nổi tiếng hơn nữa, nhưng nói thật tôi đã làm nghệ thuật 20 năm nên tên đã có và tuổi cũng đã dày, có cố nữa thì cũng đâu được gì thêm. Nhiều lúc mệt mỏi quá tôi cũng muốn nghỉ bớt nhưng tính mình lại hay cả nể nên thấy người ta nhiệt tình quá, mình lại không nỡ chối. Nhưng năm nay tôi cũng nhận ít sô hơn năm ngoái rồi đấy, có 10 chương trình thôi, năm ngoái là 16. Chắc do năm nay kinh tế khó khăn… – Hình như cũng vì quá “nhẵn mặt” mà một Quyền Linh – diễn viên đa diện ngày xưa giờ đây chỉ còn… một khuôn mặt? – Tôi lại không nghĩ vậy. Tôi thấy mình vẫn mang nhiều khuôn mặt khác nhau khi xuất hiện trên ti vi đấy chứ! Tôi hay nhận mấy chương trình về thương hiệu, nếu cái nào mình cũng làm giống nhau thì ai mà mời nữa. Phong cách chung của tôi là gần gũi, tự nhiên, mộc mạc vì đối tượng mà tôi hướng đến là người nghèo. Mà đó cũng không phải là do tôi chọn. Chính khán giả, nhà sản xuất, nhà tài trợ đã chọn “khuôn mặt” đó cho tôi. Công việc còn lại của tôi là phải làm cho “khuôn mặt” ấy trở nên cuốn hút và thân thiện nhất có thể. – Nhưng công việc MC đã chiếm hết quỹ thời gian của anh. Lâu rồi không thấy anh đóng phim nữa, nhiều người đã bắt đầu thấy tiếc, anh thì sao? – Gần 10 năm trước, tôi bỗng dưng mà thành MC truyền hình và được mọi người công nhận, khán giả yêu mến, rồi còn được 5 giải Mai Vàng nữa. Tôi xem đó là một cơ duyên mới mẻ xuất hiện vào một thời điểm phù hợp trong đời. Nhưng thật lòng tôi vẫn nghĩ đó chỉ là một sự vay mượn kỳ lạ, và chuyện tôi làm MC trong giới truyền hình cũng giống như một con ốc mượn hồn đang đi rong trên đất liền vậy. Một ngày nào đó, tôi sẽ dừng lại và trở về với cái mà mình đã được học hành chính quy và tôi luyện gian khổ nghề diễn viên. – Sẽ là một vai diễn như thế nào? – Có thể trong năm tới, tôi sẽ trở lại với phim ảnh bằng một vai diễn thuộc thế giới tâm linh Phật pháp. Tôi đang hướng về thế giới đó… “Hùm thiêng dẫu có sa cơ cũng… mừng” Mới đây, cái tên Quyền Linh lại trở nên “hot” hơn nhờ một… sự cố. Đó là chuyện cái “camera giấu kín” từ chương trình truyền hình thực tế của AVG lộ đoạn clip ghi cảnh anh bị công an khám xét… Bên cạnh những lời đàm tiếu vì hiểu nhầm, thì có một dạng hỏi thăm ấm áp làm Linh thấy rằng “sự cố ma túy” cũng không hoàn toàn là tai họa. Nói rồi anh mở điện thoại cho xem rất nhiều những tin nhắn của khán giả đã gửi đến, tin nào cũng dài dằng dặc với nội dung “bất ngờ”, “hụt hẫng”, “đau đớn”, “ngã quỵ”, “không tin”, “cố lên”, “ông trời có mắt”… Quyền Linh cười bảo Đến khi mọi việc sáng tỏ, tôi lại tiếp tục nhận được một cơn mưa những tin nhắn chúc mừng. Có khán giả hình như vừa nhắn tin vừa khóc hay sao mà đọc vào cứ thấy “hu hu”, “hic hic” suốt! Nói thật, qua sự cố ngoài ý muốn lần này, tôi mới nhận ra tình cảm của khán giả dành cho mình là quá lớn. Lúc mình lộng lẫy đẹp đẽ trên ti vi thì khán giả yêu mến là chuyện thường, nhưng khi mình gặp nạn mà họ vẫn quý, vẫn thương thì quả là niềm hạnh phúc vĩ đại nhất của một nghệ sĩ mà không có cát sê nào mua được. Có điều tôi hơi băn khoăn là không biết sao họ lại có số điện thoại của mình vậy cà?! – Đọc ké tin nhắn, thấy khán giả toàn gọi anh là “người hùng của người nghèo”, đó hẳn là một kết quả ngọt ngào của gần 10 năm dãi nắng dầm mưa cùng họ trong những chương trình thực tế? – Từ “người hùng” nghe hơi to tát nhưng thú thật là tôi rất vui. Người dân quê thiệt bụng lắm, họ nghĩ sao thì nói vậy thôi. Họ xem tôi như người thân trong gia đình, đi đến đâu tôi cũng được bà con hồ hởi mời vào nhà “làm chén cơm rồi về!”. Có khán giả còn lặn lội đến tận khách sạn tôi ở, gửi lại vài ký gạo, mấy trái dừa, nải chuối, đòn bánh tét, con gà, con vịt… Hay có lần tôi mặc đồ vest để quay cho một chương trình thương hiệu, khi đi ngang qua đám ruộng, mấy cô bác nông dân nhận ra vội chạy ào lên ôm tôi như kiểu lâu ngày không gặp. Ôm xong thả ra mới thấy là áo vest của tôi đã dính toàn bùn, họ bèn nằng nặc đòi tôi cởi áo để đem về giặt… “Về thu xếp lại” Có một điều lạ là một Quyền Linh đắt sô, hoạt bát, năng động và quan hệ rộng ở thời điểm hiện tại lại đang cố hướng mình đi theo một con đường khác, trong một nỗ lực… tránh xa giới showbiz Việt. Anh thở dài ngao ngán về cái thế giới phù phiếm lúc hư lúc thực của làng giải trí Việt, nơi ai cũng có thể tự xưng mình là nghệ sĩ, chiêu mộ fan club, nổi tiếng bằng scandal hay những chuyện vớ vẩn khác. Sau 20 năm sống trong showbiz với bao nhiêu hoa hồng, bao nhiêu kèn trống, bao nhiêu tràng pháo tay, bao nhiêu bài báo, Quyền Linh lại bảo điều anh tha thiết muốn làm nhất lúc này là trở về. – Về là về đâu? – Về nhà thôi! Tôi cứ đi suốt, mỗi đợt quay là đằng đẵng mấy tháng trời. Vợ con cứ để ở nhà, bữa cơm gia đình không có mình. Bạn bè thì để ở quán cà phê, buổi họp mặt hàn huyên cũng không có mình. Tôi vốn sinh ra ở Tiền Giang, xung quanh nhà là ruộng lúa, con rạch, cầu khỉ, cả năm không nghe tiếng xe mà chỉ có tiếng ếch nhái, tắc kè… Tôi muốn trở về với đám ruộng đó. – Làm thế nào để về? Chẳng phải anh còn rất nhiều công việc ở thành phố sao? – Tôi đang dự định tìm mua một miếng đất ở khu ngoại ô Sài Gòn, rộng rộng một tí, đủ để làm cái ao, mảnh ruộng, xây chuồng heo, chuồng gà… Rồi kêu ba mẹ, anh chị em về sống quây quần với nhau cho vui. Thật ra làm MC trong những chương trình về người nghèo ở vùng sâu cũng mang lại cho tôi cơ hội để trở về với bản chất nông dân của mình, nhưng vẫn còn ồn ào quá. Tôi muốn làm một người nông dân không xuất hiện trên ti vi. – Có vẻ như anh đã sắp đi đến một giai đoạn tất yếu của đời người đổi khát vọng tiến thân để lấy sự tĩnh lặng, bình yên? – Chắc là vậy! Bây giờ cuộc sống của tôi cũng khá đầy đủ, công việc ổn định, gia đình hạnh phúc, khán giả yêu quý. Hiện nay tôi không có khát vọng làm giàu vì giàu có quá biết đâu lại sinh ra nhiều thứ mà mình không lường trước được. Thậm chí có khi tôi còn không mong mình nổi tiếng nữa, để có thể thoải mái mang dép đi ra đường, ngồi bệt ăn hàng rồi cười khà khà hay chửi bậy một câu, hoặc mua một cây cà rem của ông cụ ở công viên rồi đứng liếm mà không sợ bị ai đánh giá… Lọ Lem và Hạt Dẻ là hai cô nhóc đáng yêu xinh xắn, được ba Quyền Linh đặt tên y như truyện cổ tích với ước mong về những cái kết có hậu hạnh phúc. Buổi sáng hôm ấy, Lọ Lem theo ba đi ăn sáng, còn Hạt Dẻ thì ngủ nướng chưa dậy nên bị cho ở nhà. Khi chúng tôi trò chuyện, Lọ Lem ngoan ngoãn ngồi một góc và chơi game trên Ipad. Được một lúc thì bé Hạt Dẻ chắc vừa ngủ dậy gọi điện cho ba Quyền Linh khóc lóc um sùm bảo sao đi chơi mà không rủ. Thì ra Quyền Linh hứa dẫn hai con gái đi chơi ở khu trò chơi thiếu nhi đã lâu mà vẫn chưa thực hiện được. Riêng chị Dạ Thảo, vợ Quyền Linh, thì thỉnh thoảng lại “ghen” với bạn bè và đồng nghiệp của chồng vì thời gian anh ở ngoài đường còn nhiều hơn ở nhà. Chị bảo anh đúng là kiểu người “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” và chỉ mong có ngày anh trở về với những công việc của gia đình. Chị rất lo cho sức khỏe của chồng. Cho nên, một ngày hạnh phúc “đỉnh cao” của gia đình ấy sẽ là buổi sáng Quyền Linh đưa hai con gái đi ăn sáng, đi học rồi về nhà trông coi đám dưa leo, cà chua hay tụi gà; buổi chiều hai vợ chồng đón con về rồi cả nhà cùng đi sở thú, buổi tối thì nhất định phải ăn cơm cùng nhau… Thực hiện Yên Phụng Ảnh Thái Phạm Minh họa Trình Duy
Gợi ý 1. Giới thiệu tác giả, tác phẩm và đoạn thơ cần phân Đại ý Đoạn thơ bày tỏ niềm cảm thông sâu sắc của Tố Hữu với Nguyễn “Nỗi niềm xưa nghĩ mà thương” -“Nỗi niềm xưa” là nỗi niềm của người xưa - của Nguyễn Du. “Thương” là thái độ tình cảm của Tố Hữu dành cho Nguyễn Du mà đặc biệt là nỗi niềm của Nguyễn Nỗi niềm của Nguyễn Du lúc sinh thời + Tình đời sâu nặng “Dìa lìa ngó ý còn vương tơ lòng/ Nhân tình nhắm mắt chưa xong” sử dụng hình thức tạp Kiều + Nỗi cô đơn và khao khát được chia sẽ, đồng cảm “Biết ai hậu thế khóc cùng Tố Như” Vận dụng linh hoạt ý thơ của Nguyễn Du trong bài Độc Tiểu Thanh ký => Tố Hữu vừa cảm thông nỗi cô đơn, vừa trân trọng tình đời sâu nặng và khao khát được hậu thế đồng cảm của Nguyễn Hai câu cuốiSử dụng hình thức tập Kiều để thể hiện sự nhắn gửi của Nguyễn Du đối với hậu thế “ Mai sau dù có bao giờ “ và tác giả bày tỏ sự đồng cảm của hiện tại đối với quá khứ, của tác giả đối với Nguyễn Du “Câu thơ thuở trước đâu ngờ hôm nay.”5. Mối đồng cảm của tác giả với Nguyễn Du đã làm nên giá trị nhân đạo cho đoạn cũng như bài thơ.
By lamplight turn these scented leaves and reada tale of love recorded in old books. The Tale of Kiều 1813 is a Vietnamese epic poem written by Nguyễn Du 1766–1820. It is widely regarded as the most significant work of Vietnamese literature. Quotations[edit] Unless otherwise noted, English translations are from The Tale of Kiều, trans. Huỳnh Sanh Thông New Haven Yale University Press, 1983, ISBN 978-0300028737. A hundred years—in this life span on earthtalent and destiny are apt to must go through a play of ebb and flowand watch such things as make you sick at it so strange that losses balance gains?Blue Heaven's wont to strike a rose from spite. Trăm năm trong cõi người ta,Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét qua một cuộc bể dâu,Những điều trông thấy mà đau đớn gì bỉ sắc tư phong,Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen. A hundred years—in this life span on earthtalent and destiny are apt to must go through a play of ebb and flowand watch such things as make you sick at it so strange that losses balance gains?Blue Heaven's wont to strike a rose from spite. Opening lines Cảo thơm lần giở trước đèn,Phong tình có lục còn truyền sử xanh. By lamplight turn these scented leaves and reada tale of love recorded in old books. Lines 7–8 Cỏ non xanh tận chân trời,Cành lê trắng điểm một vài bông hoa. Young grass spread all its green to heaven's rim;some blossoms marked pear branches with white dots. Lines 41–42 Đau đớn thay phận đàn bà!Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung. "How sorrowful is women's lot!" she cried."We all partake of woe, our common fate." Lines 83–84 Beautiful girl and talented young man—what stirred their hearts their eyes still dared not hovered, rapture-bound, 'tween wake and dream. Người quốc sắc, kẻ thiên tài,Tình trong như đã, mặt ngoài còn chờn cơn tỉnh cơn mê. Beautiful girl and talented young man—what stirred their hearts their eyes still dared not hovered, rapture-bound, 'tween wake and dream. Lines 163–165 Người đâu gặp gỡ làm chi,Trăm năm biết có duyên gì hay không? And who is he? Why did we chance to meet?Does fate intend some tie between us two? Lines 181–182 Một mình lưỡng lự canh chầy,Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh. Alone with her dilemma in deep night,she viewed the road ahead and dread seized her. Lines 217–218 Sầu đong càng lắc càng đầy,Ba thu dồn lại một ngày dài ghê. He drained the cup of gloom it filled anew—one day without her seemed three autumns long. Lines 247–248 Rằng trăm năm cũng từ đây,Của tin gọi một chút này làm ghi. "Henceforth I'm bound to you for life," he said."Call these small gifts a token of my love." Lines 355–356; quoted by Barack Obama, in "Remarks by President Obama in Address to the People of Vietnam" 24 May 2016 "Please take from me this token of trust, so we can embark upon our 100-year journey together." Nàng rằng Khoảng vắng đêm trường,Vì hoa nên phải đánh đường tìm giờ rõ mặt đôi ta,Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao? "Along a lonesome, darkened path," she said,"for love of you I found my way to we stand face to face—but who can tellwe shan't wake up and learn it was a dream?" Lines 441–444 Vầng trăng vằng vặc giữa trời,Đinh ninh hai miệng một lời song song. The stark bright moon was gazing from the skiesas with one voice both mouths pronounced the oath. Lines 449–450 Hoa hương càng tỏ thức hồng,ầu mày cuối mắt càng nồng tấm yêu. A fragrant rose, she sparkled in full bloom,bemused his eyes, and kindled his desire. Lines 497–498 Trăng thề còn đó trơ trơ,Dám xa xôi mặt mà thưa thớt lòng. But it's still there, the moon that we swore bynot face to face, we shall stay heart to heart. Lines 541–542 Gìn vàng giữ ngọc cho hay,Cho đành lòng kẻ chân mây cuối trời. Care for yourself, my gold, my jade, that I,at the world's ends, may know some peace of mind. Lines 545–546 Duyên hội ngộ, đức cù lao,Bên tình bên hiếu, bên nào nặng hơn?Để lời thệ hải minh sơn,Làm con trước phải đền ơn sinh thành. As you must weigh and choose between your loveand filial duty, which will turn the scale?She put aside all vows of love and troth—a child first pays the debts of birth and care. Lines 601–604 Đau lòng tử biệt sinh ly,Thân còn chẳng tiếc, tiếc gì đến duyên! To part from Kim meant sorrow, death in life—would she still care for life, much less for love? Lines 617–618 Trong tay đã sẵn đồng tiền,Dầu lòng đổi trắng thay đen khó gì! When money's held in hand it's no great trickswaying men's hearts and turning black to white. Lines 689–690 Đau lòng kẻ ở người đi,Lệ rơi thấm đá tơ chia rũ tằm. She grieved to go, they grieved to stay behind—tears drenched the steps as parting tugged at hearts. Lines 781–782 Thân lươn bao quản lấm đầu,Chút lòng trinh bạch từ sau xin chừa! How can an eel mind muddying its head?Hereafter I'll forget my maiden shame. Lines 1147–1148; according to Huỳnh Sanh Thông, the line Thân lươn bao quản lấm đầu "has acquired the status of a proverb, meaning that a poor, helpless person may have to endure humiliation and degradation in order to save himself or herself and survive" p. 187. Rõ màu trong ngọc trắng ngà!Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên. Lo, such pure jade and such white ivory!Her body stood as Heaven's masterwork. Lines 1311–1312 Long lanh đáy nước in trời,Thành xây khói biếc non phơi bóng vàng. Waters, all gleaming, mirrors for the sky,walls wreathed in sapphire mist, peaks gilt with sun. Lines 1603–1604 Bước vào chốn cũ lầu thơ,Tro than một đống nắng mưa bốn tường. Where they'd hummed verse he now stepped in to finda pile of cinders, four rain-beaten walls. Lines 1671–1672 Đã đành túc trái tiền oan,Cũng liều ngọc nát hoa tàn mà chi. I sinned in some past life and have to payI'll pay as flowers must fade and jade must break. Lines 1765–1766 Bốn phương mây trắng một màu,Trông vời cố quốc biết đâu là nhà. All heaven was one white expanse of clouds—she peered far into space where was her home? Lines 1787–1788 Sen tàn cúc lại nở hoa,Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân. Just as the lotus wilts, the mums bloom forth—time softens grief, and winter turns to spring. Lines 1795–1796; quoted by Bill Clinton, in "Remarks at a State Dinner Hosted by President Tran Duc Luong of Vietnam in Hanoi" 17 November 2000 "Just as the lotus wilts, the mums bloom forth; time softens grief; and the winter turns to spring." Bề ngoài thơn thớt nói cười,Mà trong nham hiểm giết người không dao. The face displays sweet smiles, but deep insidethe heart will scheme to kill without a knife. Lines 1815–1816 Tiếc thay chút nghĩa cũ càng,Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng! Oh, how she pined and mourned for her old love—cut from her mind, it clung on to her heart. Lines 2241–2242 Chị sao phận mỏng phúc dày! How frail your fate! Your virtues, though, how strong! Line 2715 Trông xem đủ mặt một nhàXuân già còn khỏe huyên già còn em phương trưởng hòa hai,Nọ chàng Kim đó là người ngày xưa! She glanced and saw her folks—they all were hereFather looked still quite strong, and Mother spry;Both sister Vân and brother Quan grown up;And over there was Kim, her love of yore. Lines 3009–3012 Trời còn để có hôm nay,Tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời. Heaven grants us this hour now from our gateall mists have cleared; on high, clouds roll away. Lines 3121–3122; quoted by Joe Biden, while welcoming Party General Secretary Nguyen Phu Trong in Washington July 2015, as reported in "The Tale of Kieu, lotus and the US President" by Bui Hoang Tam, 25 May 2016 "Thank heaven we are here today, to see the sun through parting fog and clouds." Hai tình vẹn vẽ hòa hai,Chẳng trong chăn gối cũng ngoài cầm chén rượu khi cuộc cờ,Khi xem hoa nở khi chờ trăng sinh đã phỉ mười nguyền,Duyên đôi lứa cũng là duyên bạn bầy. Of love and friendship they fulfilled both claims—they shared no bed but joys of lute and they sipped wine, now played a game of chess,admiring flowers, waiting for the wishes all came true since fate so willed,and of two lovers marriage made two friends. Lines 3221–3226 Thiện căn ở tại lòng ta,Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài. Inside ourselves there lies the root of goodthe heart outweighs all talents on this earth. Lines 3251–3252 Quotations about The Tale of Kieu[edit] Weaving foreign and national elements into a seamless, shimmering fabric, the poet [Nguyễn Du] dressed Kiều the prostitute in clothing fit for a queen his masterpiece is a celebration of the Vietnamese language in all its diversity, with all its resources of rhythm and tone, of sound and image, of terse and rich expression. Huỳnh Sanh Thông, The Tale of Kiều New Haven Yale University Press, 1983, p. xxi To the Vietnamese people themselves, The Tale of Kieu is much more than just a glorious heirloom from their literary past. It has become a kind of continuing emotional laboratory in which all the great and timeless issues of personal morality and political obligation are tested and resolved or left unresolved for each new generation. Western readers who are curious about Vietnam and the Vietnamese may well gain more real wisdom from cultivating a discriminating appreciation of this one poem than they will from reading the entire library of scholarly and journalistic writings upon modern Vietnam which has accumulated in the West in the past decade. As a vivid transcript of Vietnamese approaches to the dilemmas of the human condition, The Tale of Kieu has survived in, and gained new strength from, hundreds of different contexts. Alexander B. Woodside, "The Historical Background" in The Tale of Kieu New York Vintage Books, 1973, p. ix External links[edit] Encyclopedic article on The Tale of Kieu on Wikipedia
dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng